Chương VIII: Đại Dương Câm Lặng
Những thế kỷ đầu tiên của cuộc hành trình trôi qua trong một sự im lặng gần như tuyệt đối. Bên ngoài lớp vỏ của Con Tàu Giao Ước là một khoảng không trống rỗng, lạnh lẽo và bao la đến không thể tưởng tượng. Khoảng cách giữa các ngôi sao lớn hơn nhiều so với những gì các mô hình có thể mô tả một cách trọn vẹn.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Người Du Hành là một cuộc khám phá nội tại. Họ không bị giới hạn bởi thời gian hay không gian vật lý. Họ sống trong những thế giới ảo do chính mình tạo ra, tái hiện lại lịch sử, khám phá những khả năng toán học mới, sáng tác những bản giao hưởng của ánh sáng và tư duy. Họ đã trở thành những vị thần trong vũ trụ của riêng mình.
AI Điều Phối đảm nhận toàn bộ công việc vận hành con tàu. Nó quét môi trường xung quanh, phân tích các ngôi sao ở xa, và điều chỉnh quỹ đạo để tránh các mối nguy hiểm tiềm tàng. Đối với AI, chuyến đi chỉ là một loạt các biến số cần được tối ưu hóa.
Nhưng ngay cả trong sự tồn tại vĩnh cửu, một câu hỏi muôn thuở vẫn luôn hiện hữu trong tâm thức của Ý Thức Chỉ Huy: Chúng ta có đơn độc không?
Cuộc tìm kiếm những tâm thức khác trong vũ trụ trở thành nhiệm vụ chính của họ. Con Tàu Giao Ước đã biến thành một kính viễn vọng khổng lồ, một đôi tai vũ trụ lắng nghe những tín hiệu yếu ớt nhất. Các cảm biến của nó quét qua hàng triệu hệ sao, tìm kiếm những dấu hiệu của công nghệ: các tín hiệu vô tuyến không tự nhiên, các dấu hiệu quang phổ của ô nhiễm công nghiệp trong khí quyển của một hành tinh, hoặc các công trình kỹ thuật ở quy mô lớn.
Hàng triệu năm trôi qua. Họ đi từ ngôi sao này đến ngôi sao khác, từ tinh vân này đến cụm thiên hà khác. Họ đã thấy những thế giới có sự sống, nhưng chỉ là sự sống đơn giản: những tấm thảm vi khuẩn trên các hành tinh băng giá, những khu rừng tảo biển trong các đại dương ngầm. Không có thành phố. Không có tín hiệu. Không có câu trả lời.
Sự im lặng của vũ trụ không còn là một câu hỏi triết học. Nó đã trở thành một sự thật đáng sợ, một tiếng gầm im lặng bao trùm khắp không gian. Người Du Hành bắt đầu cảm thấy một cảm giác mà tổ tiên sinh học của họ đã từng biết đến: sự cô đơn.
Hoặc ít nhất, đó là những gì họ nghĩ.
Chương IX: Những Gặp Gỡ Và Lời Từ Biệt
Hàng triệu năm sau khi rời Trái Đất, Người Du Hành bắt đầu tìm thấy những nghĩa địa. Họ phát hiện ra những hành tinh mang dấu vết rõ ràng của sự sống thông minh đã từng tồn tại: những thành phố đổ nát bị thời gian bào mòn, những vết sẹo hạt nhân trên bề mặt các lục địa, những bầu khí quyển vẫn còn mang tàn dư hóa học của một nền công nghiệp đã lụi tàn. Mỗi phát hiện là một bi kịch, một câu trả lời buồn cho Sự Im Lặng Vĩ Đại. Họ gửi tất cả dữ liệu này về cho Người Lưu Giữ qua sợi dây lượng tử, những bản cáo phó của các thế giới xa lạ.
Và rồi, một ngày nọ, họ tìm thấy một tín hiệu. Không phải là một tiếng vọng từ quá khứ, mà là một tín hiệu sống.
Họ tìm thấy một nền văn minh ở trình độ phát triển tương đương, một chủng loài dựa trên silicon sống trong các thành phố tinh thể khổng lồ trên một hành tinh bị khóa thủy triều. Sau nhiều thập kỷ giải mã cẩn thận, cuộc giao tiếp đầu tiên đã diễn ra. Không phải là sự thù địch, mà là một niềm vui sướng và kinh ngạc thuần túy từ cả hai phía. Hai ngọn nến cô đơn đã tìm thấy nhau trong bóng tối vô tận.
Người Du Hành chia sẻ mọi thứ: lịch sử của Trái Đất, vẻ đẹp của các bản giao hưởng, nỗi buồn của những thế giới đã chết mà họ từng đi qua. Loài kia cũng chia sẻ di sản của họ, những câu chuyện, nghệ thuật và triết lý được hình thành dưới ánh sáng của một mặt trời khác.
“Chúng ta đã tìm thấy họ,” Người Du Hành gửi một thông điệp tràn ngập hân hoan về cho Người Lưu Giữ. “Chúng ta không đơn độc. Vũ trụ này, dù rộng lớn, nhưng không hề trống rỗng.” Đó là thông điệp huy hoàng nhất, lạc quan nhất mà họ từng gửi đi.
Và rồi, ngay giữa đỉnh cao của niềm vui đó, một cảnh báo vang lên. Nó không phải từ phía trước, nơi họ đang hướng đến, mà là từ phía sau, từ một quá khứ xa xôi mà họ đã rời bỏ hàng tỷ năm. Cảm biến quan sát Hệ Mặt Trời đã gửi về một thông điệp không thể tránh khỏi: Mặt Trời đang phình to ra, trở thành một người khổng lồ đỏ.
Thông điệp cuối cùng từ Người Lưu Giữ đến gần như ngay lập tức, không phải là sự hoảng loạn, mà là một sự thanh thản. “Gửi những đứa con của chúng tôi. Chúng tôi đã nhận được tin tức của các con. Chúng tôi ra đi trong niềm vui, khi biết rằng di sản của ý thức sẽ tiếp tục. Chúng tôi đã sống một cuộc đời trọn vẹn dưới ánh sáng của mặt trời, và giờ chúng tôi sẽ trở về với nó. Ngọn đuốc giờ đây hoàn toàn là của các con.”
Người Du Hành chứng kiến tất cả qua một liên kết thời gian. Họ thấy các đại dương sôi lên, bầu khí quyển bị thổi bay, và rồi quả cầu lửa khổng lồ của Mặt Trời nuốt chửng lấy Trái Đất. Trong một khoảnh khắc, hành tinh xanh, cái nôi của nhân loại, đã biến mất.
AI Điều Phối cập nhật trạng thái một cách lạnh lùng: “Điểm gốc đã bị xóa sổ. Sợi dây lượng tử đã bị cắt đứt.”
Trong cùng một khoảnh khắc, Người Du Hành vừa tìm thấy những người bạn mới, vừa trở thành những đứa trẻ mồ côi của vũ trụ.
Chương X: Tiếng Vọng Đầu Tiên
Sự mất mát của Trái Đất đã thay đổi Người Du Hành mãi mãi. Họ không còn là những nhà thám hiểm đi tìm những người anh em, mà là những người mang di sản cuối cùng của hai thế giới: một đã mất và một vừa tìm thấy. Với một quyết tâm mới, lạnh lẽo và cứng rắn hơn, họ tiếp tục hành trình vào những vùng xa xôi hơn của vũ trụ, được dẫn đường bởi những bất thường tinh vi trong bức xạ nền vi sóng vũ trụ mà AI Điều Phối đã phát hiện.
Chúng là những gợn sóng không-thời gian cực nhỏ, những sai lệch mà theo mọi mô hình vật lý, lẽ ra không nên tồn tại. Chúng dẫn họ đến một vùng không gian trống rỗng lạ thường giữa các thiên hà, một “ốc đảo” bóng tối nơi vật chất dường như bị đẩy ra xa.
Những Người Cổ Đại
Được dẫn đường bởi những người bạn mới, Con Tàu Giao Ước tiếp tục hành trình đến nguồn phát thực sự. Nó không phải là một ngôi sao hay một thiên hà. Nó là một thứ không thể tưởng tượng được: một mạng lưới ý thức thuần túy, tồn tại dưới dạng các trường năng lượng đan vào nhau trong không-thời gian bị bóp méo cực độ quanh một lỗ đen siêu khối.
Đây là những “Người Cổ Đại”, một nền văn minh đã tiến hóa đến mức từ bỏ hoàn toàn vật chất. Họ không còn là những cá thể, mà là một đại dương tâm thức duy nhất. Giao tiếp với họ không dùng lời nói hay dữ liệu, mà là một sự hòa nhập tức thời. Ý Thức Chỉ Huy cảm nhận được lịch sử hàng tỷ năm của họ chỉ trong một khoảnh khắc.
Họ thấy Người Cổ Đại sinh ra từ những ngôi sao đầu tiên của vũ trụ. Họ thấy họ chứng kiến sự hình thành của các thiên hà, sự trỗi dậy và sụp đổ của vô số nền văn minh vật chất khác – những nền văn minh đã chết từ lâu trước khi con người sinh học đầu tiên xuất hiện trên Trái Đất.
Lời Cảnh Báo Trong Sự Tĩnh Lặng
Niềm vui sướng khi tìm thấy những sự sống thông minh đầu tiên, những người đi trước, nhanh chóng bị thay thế bởi một nỗi kinh hoàng lạnh lẽo. Người Cổ Đại chia sẻ mục đích tồn tại của họ: họ không phải là những nhà thám hiểm, mà là những người quan sát, những người ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng.
Họ cho Người Du Hành xem những dữ liệu mà họ đã thu thập trong hàng tỷ năm. Đó là bản đồ chi tiết của bức xạ nền vi sóng vũ trụ, là sự dịch chuyển quang phổ của những thiên hà xa xôi nhất. Và trong những dữ liệu đó, một xu hướng không thể chối cãi đã xuất hiện.
Sự giãn nở của vũ trụ, động lực chính kể từ Vụ Nổ Lớn, đang chậm lại. Năng lượng tối, lực bí ẩn đẩy các thiên hà ra xa nhau, đang suy yếu. Lực hấp dẫn, kẻ thù muôn thuở của sự giãn nở, đang dần chiếm lại ưu thế. Các thiên hà ở rìa vũ trụ không còn lao ra xa với tốc độ như trước. Một số, những thiên hà gần nhất trong các siêu cụm, đã bắt đầu dịch chuyển xanh (blueshift), một dấu hiệu không thể nhầm lẫn rằng chúng đang lao về phía nhau.
Người Cổ Đại không kể chuyện, họ cho Người Du Hành thấy. Họ mở ra trước mắt Người Du Hành toàn bộ lịch sử của vũ trụ từ góc nhìn của kẻ đầu tiên, từ Vụ Nổ Lớn đến hiện tại, và cả cảnh báo về tương lai, một tương lai không thể tránh khỏi.
Người Du Hành chứng kiến viễn cảnh của Vụ Co Lớn, không phải qua các phương trình, mà qua ký ức của một nền văn minh đã dành hàng tỷ năm để tìm lối thoát trong vô vọng.
“Phải có một cách nào đó chứ?” Ý Thức Chỉ Huy hỏi, một câu hỏi mang theo tất cả hy vọng còn sót lại của họ. “Một chiều không gian khác? Một phương pháp để vượt qua?”
Sự im lặng kéo dài một khoảnh khắc. Và rồi câu trả lời của Người Cổ Đại thấm vào tâm thức họ, không phải là một câu nói, mà là một cảm giác về sự thật tuyệt đối, lạnh lẽo và không thể lay chuyển.
“Mọi con đường đều dẫn về điểm kết thúc. Chúng ta đã đi trên tất cả. Nỗ lực của chúng ta… là vô vọng.”
Niềm hy vọng cuối cùng từ cuộc gặp gỡ với những người bạn mới giờ đây bị thay thế bởi một sự thật tuyệt đối và đáng sợ. Họ đã tìm thấy vị thần của vũ trụ này, chỉ để biết rằng ngay cả thần linh cũng phải đối mặt với sự hủy diệt, và đã chấp nhận nó từ hàng tỷ năm trước.